Thời gian cứ thấm thoắt trôi qua, để đến hè qua, đông tàn thu rụng, để bao lần cánh bướm phượng lại khoe mình cùng dòng lưu bút. Hoa phượng, hoa học trò, màu hoa chia ly vẫn luôn rực rỡ, lung linh trong nắng mặt trời như tâm hồn học sinh vẫn trắng trong, vô tư, tinh nghịch. Phượng vẫn đỏ thắm, áo trắng vẫn vô tư nhưng có ai hay rằng những đợt sóng thời gian lần lượt cướp đi những tháng ngày vui vẻ chỉ còn chăng những kỉ niệm luyến nhớ của một thơi" không sách vở cầm tay, có tâm sự đi nói cung cây cỏ"
Cuộc vui nao không có ngày tàn, hạnh phúc nào là vĩnh cửuD ù cho tất cả đã trôi qua nhưng vẫn tồn tại trong mỗi chúng ta những dấu ấn khó phai mờ. Rơi rớt đâu đây trong tiếc nuối tà áo dài trắng trinh nguyên, đôi mắt buồn bâng khuân luyên nhớ. Theo tháng ngày thời gian kỉ niệm đã và sẽ trôi đi xa mãi, xa mãi nhưng tuổi học trò còn ở lại trong lòng mỗi chúng ta
" Kỉ niệm là phút chia tay còn lưu luyến
là con đường ngập nắng, vội mưa mau
là ngập ngừng chưa dám gọi tên nhau
cổng trường ai đứng đón ai giờ tan học"
Những tình cảm ấy tuy rất nhẹ nhàng như là hư không nhưng lại rất thực, rất đậm đà, khắc sâu chung trong trái tim mỗi chúng ta và đọng lại với dòng thời gian. Những kỉ niệm đẹp của thời áo trắng vẫn sống mãi trong lòng mỗi chúng ta.
" chín mười năm ngồi ghế học sinh
giờ lưu bút virts sao cho hết
nước mắ ai để dành trang viết
chờ thả dòng mực tim bâng khuâng
năng chiều hè rưng rức bên sông
quên nhuộm tim áo dài bè bạn"
ĐỌC THƠ NHÉ.
Một thời ngự trị rừng xanh
Hỏi người ai đó a2 trả lời
Chúa rừng sư tử hà đông( LT Kim Thư)
Ngự trị vai dưới cổ dài Thế Uyên
Thân ba tấc lưỡi lưng chừng
Ồ lên một tiếng "anh còng" nhà ta (vbao)
Thân ai như ngọc như ngà
Hỏi ra mới biết nàng là Hồng Sang
Miệng ai chưởi lộn như phang
Ồ lên ứng tiếng Nương ta nghen ngào
Thì thào nói nhỏ như" loa"
Miệng cười toe toét" hello" trả lời(qnhi)
Lâm thời bỏ chạy như chơi
Hỏi ra ai thế á thằng 75(qtam)
Cầm tay xốc quẻ miệng lầm bầm
Quách AN AN ngửa mặt nhìn trời kêu to
Tướng tròn vo như điệu hò nam bộ
Tức tưởi cười Ngọc đét đấy ai ơ
Sống buông lơi phơi trần thể xác
Anh đớt cười mặt bác tao nha(vđat)
Mặt nghiêm nghị nhưng đầy vị tha
Cao rộng ba thước chính là má Vân
Tướng ai như công tử lông bông
Phi ra khỏi ổ như "đười ươi" xẩy chuồng(qđat)
Luồn luồn lách lách từng câu
Bẻ đôi cái lưỡi Khánh ta tung hoành
Sinh ra tính hơi sở khanh
Lanh chanh nhiều chuyện mệnh danh Thái Hậu khùng
Vô tư bình thản hay lùng bùng
Biệt danh Phụng nhiểu xin đưng cười chê
Thôi thì thơ cũng dài ghê
Tạm dừng đôi nét dòng thơ ban bè
tác giả: LÊ ĐỨC DÂY, HAHAHAHAHAHAHAH
Thằng phụng nhiểu lam thơ không ra đâu vào đâu đúng hook bà con nhà mình nhỉ?
cả gan thơ kêu lơp trưởng nhà mình la sư tử hà đông nữa chứ. thật là. đợt này tao mét cô phạt quét lớp cho bườm đầu. hiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii